BUÔNG CHO NHẸ...
Một vị nữ giáo
sư chuyên ngành Tâm lý học đang bước những bước chậm rãi trên một bục giảng
trong một giảng đường sinh viên ngồi kín. Bấy giờ là giờ giảng về những nguyên
tắc quản lý cảm xúc và kiểm soát căng thắng. Trên tay vị giáo sư có một ly nước.
Chợt Bà dừng
lại đối diện với các sinh viên, tay nâng cao ly nước ngang trước mặt. Gần hết
sinh viên trong khán phòng đều mong chờ một câu hỏi quen thuộc kiểu như : “Vơi
hết một nửa rồi” hay “Còn đầy tới một nửa".
Nụ cười trên
môi, Bà hỏi : “Các bạn có thể cho tôi biết ly nước tôi đang cầm nặng bao nhiêu
không ?”
Nhiều tiếng hô
to các câu trả lời của nhiều sinh viên : Các con số từ 300 gram cho đến 600,
700 hay 800 gram....
Giáo sư bấy giờ
mới trả lời : “Theo tôi, trọng lượng tuyệt đối của cái ly này không đáng kể. Nặng
bao nhiêu tùy thuộc vào thời gian tôi giữ nó. Nếu tôi giữ chiếc ly
trong 1 hoặc 2 phút, thì nó khá nhẹ.. Nếu tôi giữ ly nước 1 giờ liền, trọng lượng
của nó có thể làm tay tôi hơi đau. Nhưng nếu tôi cầm ly nước nguyên cả ngày,
tay của tôi sẽ bị chuột rút, tê liệt, buộc tôi phải buông cái ly xuống. Trong
mọi trường hợp trọng lượng của ly không thay đổi, nhưng tôi càng giữ lâu, càng
thấy ly nước nặng hơn.
Trong khi cả lớp
gật đầu đồng ý, bày tỏ sự tán thành, Giáo sư tiếp lời : Những áp lực
và muộn phiền, lo lắng của các bạn rất giống như ly nước này. Nghĩ về những
căng thẳng lo âu ấy chốc lát thôi chẳng sao cả. Nghĩ về những chuyện đó lâu
hơn, bạn bắt đầu thấy đau nhức. Nghĩ về chúng cả ngày, bạn sẽ thấy tê liệt hoàn
toàn không làm được gì cho đến khi buông bỏ chúng khỏi tâm trí...